🎭 Truyen Ma Than Hoang Thien

1 bộ truyện được đánh giá khá cao khi mấy năm trước ra bản truyện chữ - được khen là hay từ đầu tới cuối: TOP 1 HẮC ÁM CHI ĐỊA. Nội dung: Một ngày nào đó, Ma vương cùng ma đầu dưới trướng hắn sẽ mang theo hắc ám vô tận, giáng lâm tới thế giới này! Chương 19 : "Con ma" lẽo đẽo theo sau Chương 20 : Bắt buộc thi hát Chương 21 : "Nụ hôn đầu" bị cướp Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Ngôn Tình, Đam Thần Ma Thiên Sát - Chapter 38. Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh, để tránh bị khóa tài khoản. Có thể cacban đọc truyện chx laua thì kệ các bn từ những năm 218 219 rất ít bộ có art như này vào lúc đó thì những motip này rất cuấn Nghe truyện audio Nông Gia Hoàng Phi của tác giả Tam Sinh Sủng. Tăng giảm tốc độ nghe, nghe khi tắt màn hình, download về nghe, xem trên youtube. Hỗ trợ xem trên mọi thiết bị. Đọc truyện Bắt Đầu Hoàng Triều Chi Chủ, Từ Chư Thiên Triệu Hoán Thần Ma tại toptruyentranh.net. Cập nhật Full nhanh nhất Bắt Đầu Hoàng Triều Chi Chủ, Từ Chư Thiên Triệu Hoán Thần Ma tác giả Ly Hoa Miêu trên Top Truyện Tranh thuộc thể loại Huyền Huyễn. Thiên hoàng Jimmu (神武天皇 (Thần Vũ thiên hoàng), Jimmu-tennō?) còn gọi là Kamuyamato Iwarebiko; tên thánh: Wakamikenu no Mikoto hay Sano no Mikoto, sinh ra theo ghi chép mang tính thần thoại trong Cổ Sự Ký vào 1 tháng 1 năm 711 TCN, và mất, cũng theo truyền thuyết, ngày 11 tháng 3, năm 585 TCN (cả hai đều theo âm lịch truyền thống Nhật Thiên Hoang Chiến Thần Tập 46-50. hhkungfu 19 Tháng Bảy, 2021 0 Comments 482 Views. 25:12. Thiên Hoang Chiến Thần Tập 46 den 50 FullHD. Categories: Thiên Hoang Chiến Thần. Download EPUB. Trăm năm trước, một đời Chiến Thần Diệp Khinh Vân ngang trời xuất thế, nghiền áp các lộ thiên kiêu chi tử, làm cho địch nhân nghe tin đã sợ mất mật, nhưng không ngờ bị thê tử Lạc Linh, huynh đệ Lang Thập Tam phản bội, vẫn lạc Thập Ma Thâm Uyên! Bách niên Ma Thần Hoàng Thiên. Tác Giả: Đình Kiên Nguồn: Truyện Của Tui. Tiên Hiệp Huyền Huyễn Còn tiếp 15k Views. Vũ Trụ thuở sơ khai, mờ mịt và ảm đạm, lặng lẽ và im lìm, không sinh mệnh, không sự sống, hoang sơ đến tột cùng. Ngàn vạn năm sau, vô cực định phân - thiên địa QL2ERTX. Cùng đọc truyện Ma Thần Hoàng Thiên của tác giả Đình Kiên tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại gì người khác có, hắn đều đã từng đình, Hạnh phúc, bạn bè, vui vẻ...Nhưng giờ đây những thứ ấy đã hoàn toàn không còn dấu vết trong cuộc đời hắn, hắn là người cô đứa trẻ ngày hôm qua có tất cả nhưng hôm nay chẳng còn gì. Hắn đã bước chân lên con đường tu tiên, con đường muốn đến bước cuối cùng phải trả giá bằng máu và nước lực - tranh đấu - tàn sát - làm nên con người hắn. Tình yêu - tình bạn - lòng thù hận - làm nên cuộc đời hắn. Có người từng hỏi "Đạo của ngươi là gì?" Hắn cười lớn mà đáp rằng "Đạo của ta là Nghịch, Nghịch của ta không phải là nghịch thiên, không phải nghịch thế, Nghịch của ta đơn thuần là Nghịch. Sinh tử là nghịch, thực hư là nghịch, âm dương là nghịch, thiện ác là nghịch, yêu ghét là nghịch, vui buồn là nghịch, tất cả mọi tồn tại trên thế gian này đều có nghịch của nó. Đi tới tận cùng của Nghịch ta sẽ tìm ra chân đạo của mình, đó là dung hợp cái đối nghịch, đưa chúng về đúng bản nguyên của nó – Nghịch bản nguyên” Nghịch sinh - Nghịch tử - Nghịch luân hồi Nghịch trời - Nghịch đất - Nghịch càn khôn Nghịch thiện - Nghịch ác - tâm vô nghĩ Vấn thiên - Vấn địa - Đạo vô nhai? Tuyết Vũ hôm nay, một ngày đầy nắngLà ngày cha con một mình ôm cay đắngĐưa xác mẹ về, tang trắng tiễn hồn ai?Có lẽ lúc này, đã chẳng cần đúng hay saiBởi máu trên thân cha cũng đang dần dừng lạiCái chết hóa ra chẳng có gì sợ hãiĐơn giản vì, ta sẽ chẳng ngày maiChỉ trách sao cuộc đời kia ngang tráiCướp mẹ đi rồi, cha chết, con sẽ ở cùng ai?Tiếng hát, tiếng cười, tiếng khóc, vang lên trong cái nắng chang chang của ngày mới. Gã đàn ông cõng xác vợ mình lên trên vách núi, nơi hắn muốn được cùng vợ mình an sau hắn, nhóm người Hàn Lâm vẫn luôn sát bước không rời, trong lòng đã không biết phải dùng ngôn từ nào để diễn tả. Gió núi heo may, thổi lên cả những cảm xúc ngổn ngang và đắng ngắt, để cho tâm trí của bọn hắn bỗng nhiên tràn lên những hình ảnh quá khứ năm xưa, những ký ức mà có lẽ cả đời sau này, thậm chí cả kiếp sau, ngàn vạn kiếp khác cũng không thể phai rồi bước chân của Hàn Lâm như bỗng trở nên có ma lực, kéo hắn bước đi về phía trước, nhanh hơn, vội hơn, nhưng chẳng bao giờ kịp thấy người cha già sau khi chính tay chôn cất vợ mình tử tế, bỗng tựa mình vào hông mộ, quay sang nhìn hắn mỉm cười như một lời từ biệt. Những giọt máu cuối cùng trên người ông chảy xuống, ngấm vào lòng đất, như đóa hoa nở rộ sắc màu, dường như cố gắng trở thành thứ đẹp đẽ cuối cùng ông để lại trên Lâm thẫn thờ nhìn trông tràng cảnh đó, thậm chí quên đi cả việc giúp ông ta chôn cất bên vợ mình. Mãi cho tới khi có một người đột nhiên từ chân núi đi tới, nhìn xem bọn hắn như có chút bất ngờ, nhưng sau lại chẳng thèm để ý tới, tiến lên đứng trước ngôi mộ mới, thở ra một hơi thật dài, chậm rãi đào thêm một ngôi mộ tác của hắn rất đều, tựa như đã quen làm việc này hàng trăm lần Thương hải tang điền, tuế nguyệt vô tâm. Đảo mắt hai mươi năm, cuối cùng vẫn là ta đem ngươi chôn cất ah… Đỗ nhát cuốc đào nên mộ huyệt, âm thanh nỉ non của hắn cũng bắt đầu phát tới, tựa như hắn có thể nói chuyện với người chết nhiên, chẳng có ai trả lời cho hắn hết. Chỉ có cái xác người đang dần lạnh xuống theo nhiệt độ xung quanh, và những tiếng cuốc đất nặng nề ai An nghỉ đi thôi, mấy chục năm này, các ngươi cũng mệt mỏi quá rồi, có khi chết đi thế này lại là giải thoát. Đáng tiếc, niềm tự hào nhất của các ngươi vẫn còn không biết cha mẹ nó bị người ta đánh tới chết, vẫn còn cống hiến cho đám người vô ơn đó. Cố Gia… nực cười… nực cười tay kéo xác bạn mình xuống huyệt, hắn chưa bao giờ cảm thấy khó chịu và uất ức như thế này, trêu cười nói. Mà hắn vừa mới nhắc tới hai chữ Cố Gia, bỗng khiến cho nhóm người Hàn Lâm biến mặt Hàn Lâm tràn trề thương cảm, vốn không muốn làm gián đoạn tâm tình của đối phương, nhưng bản năng vẫn thúc đẩy hắn mở lời, âm thanh có đôi phần gấp gáp- Thúc thúc, ý ngài là bọn họ là người Cố Gia ư?Rõ ràng, hắn lúc ấy có chút không an lòng, có lẽ là vì Cố Anh mà lo lắng. Dù sao, đó cũng là gia tộc của huynh đệ trong nhóm, lại đang cưu mang cha mẹ mình. Người của bọn họ gặp chuyện không may, hắn muốn an lòng cũng thanh của hắn vang lên, nhưng cũng không khiến cho động tác của người đàn ông kia dừng lại, chỉ có tiếng cười nhạt khó chịu vang ra như đáp lời- Người Cố Gia? Không dám, chúng ta làm sao dám này, Hàn Lâm dù ngốc cũng biết được bọn họ có khúc mắc với Cố Gia, những lời muốn nói thoáng chốc trở nên nghẹn lại, không biết phải tiếp tục thế nào cho mặc hẳn một lúc, hắn mới tiếp tục mở lời- Ngài có thể nói rõ hơn được không, phải chăng Cố Gia có liên quan đến cái chết của hai người bọn họ?Người kia lúc này đột nhiên dừng lại động tác, quay đầu nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt nghi ngờ cực Lâm biết bản thân mình hỏi hơi quá phận, lại không muốn bị hiểu lầm, vội vàng giải thích- Thực không dám giấu, vãn bối và mấy vị trong Cố Gia cũng được tính là quen biết, nếu có hiểu lầm gì ngài có thể nói với ta, ta sẽ báo về cho tiếc, hắn không nói thì thôi, vừa mới nói mình quen biết Cố Gia liền khiến cho người kia lạnh lùng hẳn xuống, nhìn hắn như một kẻ thù, cười gằn nói- Ha ha… để làm gì? Báo lại để bọn chúng đem người tới đào mộ bọn hắn lên à?Tiếng cười của hắn lạnh lẽo, mà đôi mắt đã đầy lệ quang, chiếc cuốc sắt trong tay cắm sâu vào mặt đất, chống đỡ hắn đứng thẳng người, khí thế không khác gì một con báo đang xù lông bảo vệ bạn của Ta không có ý Lâm sửng sốt, có lẽ chẳng thể ngờ tới được đối phương sẽ phản ứng mạnh mẽ đến vậy, lắc đầu nói. Nhưng trong lòng vẫn phần nào tin tưởng rằng không có lý do nào để một đại tộc như Cố Gia phải làm khó mấy cái phàm nhân yếu đuối. Có lẽ, chỉ đơn thuần là con sâu làm rầu nồi canh, có người tác quái làm chuyện vậy mà hắn vẫn không từ bỏ, tiếp tục khuyên bảo đối phương một cách chân thành- Ta chỉ sợ mọi người có hiểu lầm mà thôi. Vì những người Cố Gia ta quen biết đều là người nói không sai, nhưng ở trong hoàn cảnh của người đàn ông, lại chẳng hề đúng. Chỉ thấy gã đột ngột cười to, nhìn Hàn Lâm mà hỏi- Người tốt? Buồn cười, tốt quá, tốt đến mức mà tất cả người thân của khách khanh đều không chịu nổi, phải nhục nhã rời đi cơ như nghe được câu nói nực cười và ngây ngô nhất thế gian này, hắn cười đến mức khiến cho Hàn Lâm đều cảm thấy đau lòng, cánh tay nâng lên cuốc sắt gõ gõ mạnh vào hai ngôi mộ mới đắp, nói- Ngươi thấy bọn hắn không? Ngươi biết bọn hắn không? Bọn hắn là cha mẹ của Đỗ Phúc đấy, nó cống hiến cho Cố Gia bao nhiêu? Vậy mà mẹ nó đến một viên đan dược chữa viêm phổi cũng không có, cha nó phải mạo hiểm đi gom từng đồng mua thuốc, mà có kịp uống đâu, chưa kịp nuốt đã bị người ta đánh chết tươi rồi, Cố Gia cũng ở đó đó, chúng có há miệng giúp đỡ câu nào không? Người tốt mà thế à?Nghe tới lúc này, không chỉ có Hàn Lâm, mà gần như tất cả mọi người đều có chút chết lặng. Nghĩ tới cảnh hai vợ chồng già trước lúc chết, trong lòng bọn hắn như có điều gì ám ảnh, nói không nên là Hàn Lâm, bởi vì hắn dường như đang phát hiện ra một điều gì đó rất tàn ác của một nơi mà cha mẹ hắn sống suốt ba mươi năm Ý của ngài là tất cả khách nhân của Cố Gia đều bị bạc đãi?Âm thanh của hắn rất cẩn thận, từng li từng tí, tựa như rất sợ một điều gì đó sẽ xảy ra với đàn ông kia sau phút giây bộc phát nỗi lòng, đã có đôi phần bình tĩnh xuống, gật đầu cười lạnh nói- Còn không phải đấy ư. Nước lã lại nhiều, cũng không so được với máu đào. Không dám nói tất cả, nhưng tám phần mười đều bị bọn chúng coi như kẻ ăn bám, chịu không nổi phải bỏ xứ mà đi. Còn ở lại hả, hoặc là nịnh hót để sống tốt hơn, hoặc là chết ngắc như thế còn nói rất nhiều, nhưng Hàn Lâm đã không còn nghe vào được nữa. Cả người hắn chợt như có cái gì đè nặng lên, to lớn và đáng sợ vô cùng, rõ ràng, cảm giác xấu lại một lần nữa ầm ầm bạo động trong tâm trí hắn, một cảm giác mà cả đời này hắn chưa bao giờ phải gánh chằm chằm vào người phía trước, bờ môi hắn có chút run run, cứng ngắc nói- Vậy… ngài có biết… vợ chồng Hàn Mạnh bây giờ thế nào không?Người kia nghe hắn nhắc tới vợ chồng Hàn Mạnh thì sững sờ mất một lát, ánh mắt nhìn thật kỹ Hàn Lâm, tựa hồ nhìn ra được điều gì đó, hơi run phản hỏi- Ngươi là gì của bọn hắn?Nhìn thấy thái độ của đối phương, Hàn Lâm không có vui mừng mà còn tỏ ra sợ hãi gấp nhiều lần, vì cảm giác xấu đó ngày càng áp gần tới Ta là con trai của bọn họ … Ngài trả lời ta, bọn họ sao rồi?Gã đàn ông nhận được đáp án, cả người có chút kích động phát mừng, nhưng khi nghĩ tới hai vợ chồng đáng thương kia, cả người liền héo rũ xuống, nhìn Hàn Lâm, nắm tay siết chặt, hổ thẹn cúi đầu- Ta… Cha mẹ ngươi đều là người tốt a… đáng tiếc, nếu như không vì chúng ta, bọn hắn đã không ra nông nổi nhiên, cảm giác đáng sợ kia không sai chút nào. Cả người Hàn Lâm như là bị sét đánh, lồng ngực vốn ngưng từ quỷ khí nhưng chẳng hiểu sao lại bị ép đến khó thở vô cùng, cả người run rẩy nói- Nông nổi?… Bọn họ làm sao?Lệ khí đáng sợ trước nay chưa từng có, Hàn Lâm như hóa thành đứa trẻ lên ba, cả người vặn vẹo mếu máo, nhìn thẳng vào gã đàn ông mà run run nói đàn ông cũng không có vì trạng thái đáng sợ của hắn mà dọa sợ, chỉ có hổ thẹn thở dài, ánh mắt đánh về phía hai ngôi mộ còn thơm mùi đất, tựa hồ đã có câu trả lời trước hắn bỗng nhiên lấy trong túi trữ vật ra một cái tinh diện, niệm pháp quyết rồi đưa tới trước mặt Hàn hình ảnh quen thuộc dần dần hiện ra trước mặt, Hàn Lâm đến cầm tinh diện cũng không dám cầm, chỉ có thể run run nhìn vào tràng cảnh trước mặt, lệ quỷ cứ thế lăn dài trên hai má, đỏ lòm như là máu vì hắn trông thấy hình ảnh cha hắn cõng theo mẹ hắn đứng ngây ngốc ở trước cửa một tòa đài các, bỏ qua cả tôn nghiêm mà van xin khẩn cầu người ta cứu vợ mình. Nhưng rốt cục, ông ấy nhận lại chỉ là sự thờ ơ và mặc kệ của đám người cao cao tại thượng, và những ánh mắt khinh thường ngạo mạn của đám tiểu bối thiên đến một ngày, bà rốt cục không thể chờ thêm được nữa, gục ngã ngay trên bờ vai gầy ốm yếu. Ông không khóc, mà chỉ lặng im mang bà rời đi Cố lẽ, ông vẫn tin rằng một nơi nào đó trên thế giới này, sẽ có thứ cứu được vợ mình. Cũng có thể là, ông không muốn một ngày nào đó, lúc con mình trở lại chỉ thấy hai ngôi mộ Lâm lúc ấy gần như sụp đổ, hai con ngươi đổ sập ra rất nhiều máu đỏ, vô lực quỳ gối xuống dưới nền đất lạnh lẽo, lạnh hơn bất cứ thứ gì hắn từng cảm nhận. Hắn rất muốn khóc, khóc thật to, nhưng cổ họng không hiểu sao cứ nghẹn lại, khiến hắn nức lên, chỉ biết há miệng nhưng không thành tiếng cười cho hắn cả một đời đi giúp người dưng, nhưng rồi tính mạng của cha mẹ mình cũng không cứu nổi. Hôm nay, hắn lại một lần nữa phải trải qua giây phút chia xa, ly biệt. Hắn rất sợ cảm giác ấy, rất sợ phải nhìn người khác ra đi, nhưng hắn chưa bao giờ là người quay đầu trước. Có lẽ, hắn phải dõi theo họ, chắc rằng họ ổn mới yên tâm, và hắn cũng phải tỏ ra rằng mình rất tốt, cho họ an lòng, trong khi hắn thật ra chẳng tốt chút nào. Đời người như mộng, hồng trần một khắc minh tâm. Có người nói bất cứ ai bước vào tu tiên, đều là vì truy cầu trường sinh, truy cầu sức mạnh, muốn làm được những điều mà phàm nhân không thể. Nhưng Hoàng Thiên hắn thì sao, hắn truy cầu cái gì, khi mà hắn mộng, lại chỉ muốn hoá phàm, muốn làm một người bình thường trong nhân thế. Hắn mộng thấy gia đình, hắn tìm thấy người thân, hắn cưới vợ, hắn có bạn bè, hắn sống đến lúc già rồi chết, không một lời hối hận. Không chỉ một lần, mà là hàng trăm vạn lần cũng là như thế. Vậy vì sao, năm đó hắn lại bước chân lên con đường không lối thoát ấy? Bởi vì hắn không còn đường nào khác, bởi vì hắn mất gia đình, mất đi đệ đệ, mất đi tất cả những gì hắn từng có. Sau một đêm, chỉ một đêm thôi, hắn đánh mất đi ý nghĩa của cuộc đời mình, như một con chó con không còn đường sống, lang thang bên ngoài thế giới đầy sói hổ, hắn có thể làm gì khác ngoài tu tiên, ngoài việc trở nên mạnh mẽ? Cuộc đời hắn chưa bao giờ nghĩ muốn tu tiên, nhưng hắn đã tu, hắn đã bước, vì hắn phải sống, phải cường lên, đến mức người ta đạp hắn một lần, hắn phải dám cắn trả người ta một cái. Sống sót đến cuối cùng, hắn mới có thể tìm về những gì hắn từng đánh mất. Nhưng hôm nay, hắn tìm ra, rồi lại đau thương chứng kiến nó rời xa mình lần nữa. Ha ha, thật buồn cười cho cuộc đời của hắn. Hắn từng ước làm sao, trái tim kia của hắn cũng có thể giống với bàn tay, chịu đủ đầy tổn thương rồi trở nên chai sạn, nào có biết được càng chai sạn, vết thương mới sẽ càng sâu và sót, sẽ càng thêm khó lành. Chỉ là, hắn giỏi chịu đựng hơn mà thôi.

truyen ma than hoang thien