💃 Cu De Tinh Yeu Roi Tu Do

Provided to YouTube by Record UnionQuen Di Tinh Yeu Cu · Tran Thai HoaQuên Đi Tình Yêu Cũ℗ Neo Musique ProductionReleased on: 2013-11-17Composer: Trinh Nam S PK )»RUoa«, mimetypeapplication/epub+zipPK )»RUò2[©¯û META-INF/container.xmlMα  à½OAX LE7CJ›˜¸»øH¯•HïH £o/íÐtü/ÿŸïšî;yö 9:B-ÎÇ fL4fMQ. Suy nghĩ điên khùng đó lóe lên trong đầu cũng như lúc nước lũ bất ngờ đổ ập tới, lý trí của Đồng Duyệt ngăn chặn vài lần một cách yếu đuối cho có lệ rồi thôi, giơ tay đầu mươi tám năm cuộc đời Đồng Duyệt chẳng hề có bất cứ liên quan gì đến hai chữ "điên khùng" này. Hành vi khác thường duy nhất chính là vụ trốn học đi xem show diễn của ca sĩ X vào học kỳ hai năm lớp tám cùng Tang Bối. Đồng Duyệt không thích ca sĩ X, cứ cảm thấy cách nói chuyện của anh ta ẻo lả làm sao đó, cứ như tất cả phụ nữ trên đời đều si mê anh ta vậy, vừa lên sân khấu đã phóng điện khắp học là một hành động đầy kịch tính, Tang Bối vừa đề nghị Đồng Duyệt đã đồng ý ngay tắp người như muốn khoe khoang, ngồi trong khách sạn ngay trước nơi biểu diễn của ca sĩ X suốt một buổi chiều, sau đó mới đi vào trung tâm thi đấu Olympic. Tiếng gào thét của các fan hâm mộ suýt chút nữa làm tốc mái trung tâm thi đấu, ánh đèn phát ra từ gậy cổ vũ mạnh liệt như biển lửa, vậy mà Đồng Duyệt lại có thể ngủ gật trong biển lửa đó. Show diễn kết thúc mà Tang Bối vẫn hào hứng khó kiềm lòng, kéo Đồng Duyệt ra phòng game chơi trò diệt trừ quái thú. Trong đó có mấy anh chàng Tang Bối thân thiết đã ném cho cô một bao thuốc lá. Tang Bối thuần thục châm lửa rồi nhả một vòng khói thật điệu Duyệt thấy thế thì ngớ cả ra. "Cậu thử không?" Tang Bối ngậm điếu thuốc vào miệng, châm lửa, vừa mới rít một hơi thì Ngạn Kiệt đầu đầy mồ hôi đã đi đó là tháng Ba, người ta thường nói rét tháng Ba bà già chết cóng đúng không, vậy sao anh lại đổ mồ hôi?Cô từ tốn chớp mắt một cái, ngay tức thì hứng luôn một cái tát của Ngạn vô cùng bình thản, thực ra là cô đang sợ hãi đến đứng hình. Khi cô định thần lại thì không may nuốt hơi thuốc đó vào bụng, lập tức sặc sụa đến chảy nước mắt nước mũi tùm ai bước tới giúp người đàn ông có vẻ ngoài ưa nhìn, một là sẽ lạnh lùng, hai là sẽ đưa đẩy thiếu nghiêm túc. Từ khi lên cấp ba Ngạn Kiệt đã là một anh chàng đẹp trai, anh thuộc tuýp người thứ nhất. Một tầng sương lạnh lẽo phủ trên diện mạo ưa nhìn, không khí lạnh lùng đó có thể khiến đối phương không rét mà vẫn run lẩy bẩy, thậm chí đến cô nàng Tang Bối tóc đỏ tóc xanh không sợ trời không sợ đất còn không dám thở cùng Ngạn Kiệt đi bộ về nhà. Quãng đường từ phòng game về tới nhà phải đi qua sáu trạm xe bus. Hai chân tê dại, má bỏng rát mà cô không dám giơ tay ra đến cửa nhà, Ngạn Kiệt bất ngờ quay lại hỏi "Lần sau còn dám trốn học nữa không?" Đây là câu đầu tiên anh nói với cô."Em không dám nữa anh ạ!" Giọng cô nhỏ như muỗi đó, tuy không đến mức làm gia đình nở mày nở mặt nhưng cô không lần nào khiến người thân phải phiền lòng nay hẳn là không bình Sơn ban ngày chỉ là một con phố rất đỗi bình thường với mặt đường lát đá bóng loáng, những phòng trà nối đuôi nhau dày đặc, quán bar thấp thoáng dưới bóng cây, đến cả cửa hàng McDonald cũng tỏa ra hơi thở thanh cao nhã nhặn, rẽ vào khúc cua là đình nghỉ chân, đi thêm vài bước nữa chính là ngôi trường cao cấp nhất ở Thanh Đài mang tên đại học Thanh chỉ cần bóng đêm vừa phủ xuống, con đường Trung Sơn sẽ thay đổi hoàn toàn, trở thành nơi đông đúc nhộn nhịp nhất trong thành phố, ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ các phòng trà, ánh đèn le lói, tiếng nói chuyện ồn ào của những anh phục vụ ngoài cửa lẫn trong tiếng nhạc xập xình, ánh mắt của đàn ông và phụ nữ, vẻ ám muội lộ rõ, mùi rượu cay cay…Bóng đêm tuyệt vời!Đồng Duyệt mở cửa "Bóng đêm hớp hồn" khi đồng hồ điểm đúng chín giờ. Quán bar " Bóng đêm hớp hồn " trước đây có tên là "Cầu vồng", do con gái của một vị tướng tá nào đó trong binh đoàn Hải quân của Thanh Đài mở, tiếc thay cô gái đó lại là một viên pha lê, để mang đến danh phận cho người bạn gái của mình, cô ta di dân sang Pháp, vì vậy nơi này hiện giờ là địa bàn của Tang Bối."Hả? Cậu mặc váy?" Tang Bối đứng sau quầy bar xinh đẹp chẳng thua kém gì những bóng hồng ngoài Duyệt chép miệng, cô tự đi vào trong quầy, rót cho mình một ly sô đa, lấy một quả ô liu bỏ vào miệng. Ô liu mới được ướp chưa lâu nên vẫn còn rất giòn."Lại đi xem mắt à?" Tang Bối khoanh tay trước ngực nhìn Đồng Duyệt chằm chằm. Đồng Duyệt có dáng người cao dong dỏng, kể cả mái tóc ngắn xinh xắn hay khuôn mặt thanh tú trông đều rất giống diễn viên điện ảnh Cao Viên Viên - người quảng cáo cho thương hiệu kem đánh răng "Thơm Miệng". Nhưng Cao Viên Viên đó nhìn mới thân thiện làm sao, còn Đồng Duyệt, tuy hai người là bạn nối khố nhưng trong ấn tượng của Tang Bối, trên mặt Đồng Duyệt không còn bất cứ một biểu cảm nào khác ngoài hai chữ "hờ hững".Đồng Duyệt đang mặc chiếc váy nền xanh lá cây hoa trắng, trông không khác gì những bông hoa rơi xuống bãi cỏ tháng ba. Đồng Duyệt mặc váy trông bồng bềnh và thanh tú hơn bình thường. Đồng Duyệt là một cô nàng lười biếng, một chiếc quần jean chẳng ra sao cô cũng mặc được suốt ba tháng. Lúc nào cô cũng chê mặc váy rườm rà, trừ khi nào muốn gây ấn tượng tốt với đối phương cô mới bất đắc dĩ xỏ vào một lần, như khi đi xem mắt chẳng Duyệt nhai ô liu rôm rốp, không đáp lời."Tháng này cậu đi xem mắt mấy lần rồi?" Tang Bối hỏi tiếp."Tớ không nhấc được chân lên." Đồng Duyệt nhướng mày."Hả?""Hai bàn tay không đếm xuể.""Cái cậu này." Tang Bối phì cười bước tới đẩy Đồng Duyệt một cái, "Thế có thu hoạch được gì không?""Nếu thu hoạch được tớ còn đứng đây hay sao?" Đồng Duyệt bước tới nhấc ly chầm chậm nhấp một ngụm. Người đàn ông hôm nay cô gặp là một nhân viên cơ quan nhà nước, chỉ trong vòng một bữa cơm mà nghe không dưới mười cuộc điện thoại, giọng điệu hà khắc và cứng nhắc. Vừa đặt điện thoại xuống, anh ta liền nhìn cô đến mức khiến phần thịt ở môi rung lên bần bật. Cô thầm thấy mệt thay anh ta, ăn xong cô để lại tiền suất ăn của mình rồi bỏ có thể tưởng tượng sắc mặt người đàn ông đó sẽ thế nào nhưng vẫn không ngoái lại."Già rồi, đừng có kén chọn nữa."Nghe thấy Tang Bối sặc sỡ đủ màu sắc thốt ra một câu nghiêm túc như vậy, Đồng Duyệt thấy hơi buồn cười.. Không phải cô kén chọn mà là người đàn ông đó không phải người cô cần."Đừng có suốt ngày đến ăn chực uống chực nữa, hôm nay cậu phải giúp tớ một tay, phải giúp tớ kiếm tiền!" Tang Bối đưa một đĩa trái cây tới, "Phòng 888 trên gác."Đã ăn của người ta thì miệng cũng không còn cứng rắn được nữa, Đồng Duyệt miễn cưỡng nhận lấy. Lúc đi lên, cô bị Tang Bối đẩy vào phòng thay đồ rồi bị ép phải mặc một bộ váy có thắt lưng, sau mông còn mọc thêm một cái đuôi thật dài."Mọi thứ trên đời đều chỉ là tương đối, nhưng có một điều tuyệt đối, đó là người đàn ông nào cũng thích hồ ly tinh." Tang Bối cao giọng tuyên bố "chân ní".Đồng Duyệt ngoe nguẩy cái đuôi đi lên gác. Tang Bối đã tu sửa " Bóng đêm hớp hồn" thành một cái hầm trú ẩn, bất cứ lúc nào cũng có người chui ra khỏi động làm người ta sợ chết khiếp. Trên gác là một không gian nhã nhặn hơn, ánh đèn mờ ảo chiếu lên thảm hoa, mỗi cánh cửa đều vô cùng bí ẩn lại còn cách âm, từ bên trong có thể nhìn ra người ngoài hành lang rõ mồn một nhưng đứng bên ngoài thì không thể biết được trong phòng đang xảy ra những chuyện dễ gì mới tìm được cửa động số gõ cửa nhưng không ai lên tiếng. Cô đợi thêm một lát rồi mới từ tốn mở cửa ra, thì lập tức chạm mặt với tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc liền bị giật mình theo bản năng. Một đám đông đang ngồi trong phòng, cả trai lẫn gái phân bổ vị trí rất đều, xen kẽ một nam một nữ. Một người đàn ông bụng bia đang hát, cô gái hát cùng thì nhún nhảy bên cạnh. Đó không phải hát mà là cố gắng biến ca khúc "Thiên Lộ" của Hàn Hồng thành tiếng sói gà khắp người Đồng Duyệt nổi lên, cô vội cụp mắt đặt đĩa hoa quả xuống, định chuồn đuôi đằng sau bị ai đó túm vừa quay lại đã nhìn thấy người đàn ông ngồi ở một góc sofa, một tay khoát lên thành ghế, tay còn lại cầm ly thủy tinh lắc lư mấy viên đá bên trong bằng động tác không nhanh không chậm. Ánh đèn tối quá làm cô không nhìn rõ mặt, chỉ trông thấy thân hình cao ráo nhưng chỉ thế đã đủ để Đồng Duyệt nhận ra người lạ quen lạ quen mặt nghĩa là đã có dịp gặp người ta vài lần, gặp nhau cũng gật đầu bắt tay như ai nhưng chưa bao giờ nói chuyện, cũng chẳng biết tên họ người ta là tình huống này nếu tỏ thái độ như tình cờ gặp người quen thì không phù hợp Duyệt thu tầm mắt, quay về phía người đàn ông đang cầm "đuôi" mình "Anh còn muốn gọi thêm gì nữa ạ?"Người đàn ông đó chính là gã vừa hát, ông ta tỏ vẻ hào hứng, nheo đôi mắt cá vàng lại "Cô em này đến đây từ bao giờ nhỉ? Trông cũng được đó, nào, ngồi xuống đây uống một ly với anh nào, lát nữa anh sẽ đưa tiền boa cho."Đồng Duyệt suýt thì nôn hết suất cơm người trong phòng cười phá lên."Uống cái này phải không?" Đồng Duyệt không thể làm Tang Bối mất mặt nên vẫn cố gắng gượng."Cô em muốn uống gì?" Gã kia giả bộ thương hoa tiếc ngọc."Uống rượu trắng rồi pha vang đỏ vào.""Ok ok, nghe cô em hết.""Vậy anh chờ một chút, tôi xuống dưới lấy rượu.""Đừng bắt anh phải chờ lâu đó." Người đàn ông giật cái đuôi của cô cái nữa rồi véo má Đồng Duyệt, sau đó mới thả cô Duyệt quay người, đuôi mắt liếc tới người lạ quen mặt như đang cẩn thận nghiên cứu ly rượu trên tay, không hề nhận ra Bối là người lăn lộn đã lâu trong giang hồ nên chẳng thành phần nào là chưa gặp. Cô xách một chai sâm panh lên, uống hết lượt với tất cả mọi người mới giải quyết xong chuyện "cô em"."Không sao. Tiền vẫn kiếm lại được mà, những kẻ đó làm trong giới bất động sản nhà đất nên giàu ú ụ, muốn chặt chém thế nào cũng ok." Nói xong Tang Bối không dám sai bảo Đồng Duyệt Duyệt cho dù cô không trang điểm cũng vẫn là một mỹ nhân khiến người ta không thể bỏ qua dù ở bất cứ nơi đâu. Thế nhưng bản thân cô lại hoàn toàn không coi trọng nhan sắc của mình, ngoài việc gặp gỡ "Đại Bảo" mỗi ngày, cô thậm chí còn hiếm khi mua một cây son môi.1 Đại Bảo là nhãn hiệu mỹ phẩm phổ thông của một giờ Đồng Duyệt tạm biệt Tang Bối, ngày mai 10/9 là ngày nhà giáo, cô không chỉ phải lên lớp từ tiết một mà buổi chiều còn phải tới hội trường tham gia lễ tuyên dương giáo viên thành phố nên phải dậy tháng chín ở Thanh Đài rất mát mẻ, gió có vị mặn của biển nên thổi vào người hơi dinh dính. Muốn về nhà trọ phải đi xe bus ở trạm đối diện, cô nhìn dòng xe cộ định băng qua chiếc Mercedes màu đen tự nhiên đỗ xịch lại trước mặt cô, cửa xe chầm chậm hạ xuống, gương mặt của người lạ quen mặt kia từ từ lộ trả lời cái gật đầu của anh bằng động tác chào xã giao."Tôi tiễn cô một đoạn được không?" Nụ cười của anh lịch thiệp và không hề nhạt lắc đầu. Đây chỉ là phép lịch sự chứ không phải thành ý từ tận đáy lòng."Nhà tôi ở Ánh trăng hồ sen, cô có tiện đường không?" Anh nhìn cô bằng ánh mắt bình thản trong sáng như viên đá nằm dưới đáy khoảnh khắc đó, trái tim cô chậm lại một nhịp rồi lại lén lút đập nhanh mở cửa bước xuống, vòng qua đầu xe tới trước mặt cô, nhét chìa khóa xe vào tay cô "Chắc phải nhờ cô lái xe rồi, tôi uống không ít mà. Cô biết lái chứ?""Vâng!" Không chỉ biết lái xe, cô còn biết thay bóng đèn, sửa khóa cửa, sửa bồn cầu người không nói chuyện, cô lái xe còn anh nhắm mắt giả vờ ngủ. Cửa kính mở, đường phố thưa thớt xe cộ. Đường ở Thanh Đài hơi dốc nên khi đi từ đỉnh dốc xuống có thể tha hồ chạy nhanh như chơi đu dây vậy, thú vị hết trăng hồ sen là một khu nhà mới xây. Bên thi công không biết đã phải trồng thêm mấy chục gốc cổ thụ trăm năm tuổi, cây nào cây nấy sum suê khỏe mạnh. Trong số đó cây có niên đại lớn nhất là một cây hoa quế. Một hồ nước lớn được đào chính giữa khu nhà, thả rất nhiều loại hoa sen khác nhau. Lúc này không chỉ là mùa hoa quế mà còn đang chính vụ lá sen tỏa hương, hai mùi thơm hòa vào nhau rồi được gió đêm đưa vào trong xe. Đồng Duyệt thốt lên một câu "Tuyệt quá!"Anh mở to mắt mới nhận ra xe đã đi vào khu nhà "Cô có muốn tham quan một vòng không?"Đồng Duyệt nhìn đồng hồ, 11h45, hơi muộn nhưng cô không từ không dẫn cô đi xung quanh mà đưa thẳng vào thang máy. Nhà anh ở tầng cao nhất đối diện hồ nước đó, nhà tuy không rộng nhưng bố cục hợp lý đâu vào đó và được dọn dẹp rất sạch sẽ. Điều lạ là trong phòng ngủ không có giường mà chỉ có các tấm nệm tatami như của người Nhật. Không phải cô đòi đi tham quan phòng ngủ mà là muốn ra ban công thì phải đi qua phòng ngủ, anh nói qua đó ngắm cảnh!Đứng trên ban công mới biết nơi này khá gần biển. Mấy hôm nữa là trung thu nên trăng đã khá tròn, sáng quắc, trăng chiếu xuống mặt biển như trải xuống một tầng sương mỏng. Cô chưa được ngắm biển như vậy bao giờ nên mới ngây cả ra."Trong nhà chỉ có nước khoáng thôi." Anh cất giọng áy náy sau lưng cúi xuống quay lại, không ngờ anh đang ở rất gần nên chẳng khác nào cô nhào vào lòng anh. Cúc áo anh chạm vào trán cô, hơi lành nghe thấy nhịp tim vững vàng của anh, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của da thịt nghĩ điên cuồng đã lóe ra trong đầu vào chính thời khắc thoáng chần chừ, nhưng chỉ trong phút chốc, sau đó cô ngước lên nhắm hai mắt lại. Trên tay anh không bưng nước. Như chỉ chờ đợi khoảnh khắc này, khi môi cô chạm vào môi anh, anh lập tức há miệng ngậm môi cô trọn vẹn. Hương táo ngọt ngào lan tỏa khắp nơi trong miệng cô, cô đưa tay ôm anh thật chặt với thái độ liều lĩnh chẳng màng kết quả tựa như ném bình gốm đang ôm chặt trong lòng xuống đất đánh choang một tiếng, để mặc mảnh vụn rải đầy đất. Tên truyện Cứ để tình yêu rơi tự do. Tác giả Lâm Địch Nhi. Thể loại Hiện đại, HE. Dịch giả/Link đọc Green Land. Giới thiệu Trước ngày cưới, anh và cô gặp nhau được một vài lần. Cô nghe nói anh có chuyện “mập mờ” với cấp trên, là cậu con trai hiếu thảo, răm rắp nghe lời mẹ, yêu thầm một cô gái tới bốn năm trời. Bạn bè bảo cô đừng đâm đầu vào bụi rậm. Thực ra lúc đó cô đã đứng bên bờ vực thẳm, và anh là một ngọn cỏ bên vực, bằng bất cứ giá nào cô cũng phải túm lấy anh thật chặt. Cô không quan tâm tương lai với anh thế nào, cô chỉ biết việc trước mắt. Còn những việc sau này, tới đâu hay tới đó vậy! Người đàn ông với thân hình vạm vỡ và đôi mắt híp là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh. Nhìn chùm chìa khóa Đồng Duyệt cầm trên tay, anh ta thoáng chau mày, với duy nhất một chiếc khăn bông quấn trên người, thật khó cho anh ta khi vẫn tỏ vẻ lịch sự, gật đầu với Đồng Duyệt rồi lên tiếng đáp "Anh xong rồi, Linh Nhi!"Giọng điệu đầy yêu chiều đó lập tức khiến lông măng khắp người Đồng Duyệt dựng đứng chỉ trong một khoảnh khắc, cô đờ đẫn thu lại tầm nhìn, vội vàng lao vào phòng mình rồi đóng cửa đánh rầm một tiếng. Trái tim căng thẳng suýt vọt lên tận cổ họng, chẳng khác nào tâm trạng khi bị bắt gian tại trận, vừa xấu hổ vừa nóng vội, chỉ hận không thể đào một lỗ nẻ mà chui óc không còn nghĩ ngợi được gì nữa, đờ đẫn lấy áo sơ mi và quần jean trong tủ quần áo. Đang mặc thì có người đứng ngoài gõ cửa, chỉ một cái rồi mở ra Linh đứng đó với gương mặt trắng bệch như người chết trôi, trên người chỉ có độc nhất một chiếc áo ngủ bằng tơ tằm màu đen mỏng như cánh ve, dưới ánh nắng dịu dàng buổi sáng còn có thể lờ mờ trông thấy một vật không được che chắn bên đỏ lan xuống tận cổ Đồng Duyệt, "Cậu… cứ coi như tớ không về đi."Lăng Linh không nói không rằng nhưng gương mặt căng cứng trông tươi tắn hơn một chút, cô ta sờ cổ rồi chỉ vào Đồng Duyệt nhìn sợi dây chuyền bằng vàng trắng khảm kim cương lộ ra trên cổ Lăng Linh bằng ánh mắt ngỡ ngàng, sau đó cũng giơ tay sờ khắp cổ mình, trời ơi, sợi dây chuyền ngọc Phật bất ly thân của cô đâu? Cô lo sốt vó nên không nhận ra lời nhắc nhở về hai dấu hôn trên cổ cô của Lăng Linh há miệng nhưng cuối cùng không nói câu nào mà quay người rời khỏi Duyệt ngẩn ra, mặc nốt quần áo lên người rồi xách túi rời khỏi nhà trọ bằng vận tốc chạy thi một trăm thường đi bộ từ nhà trọ đến trường mất khoảng 15 phút nhưng hôm nay Đồng Duyệt rút ngắn được 5 phút, bước vào cổng trường cùng với tốp học sinh cuối cùng, đúng là tiếng chuông báo giờ tự học buổi sáng vang lên. Sương vẫn dày khiến hơi ẩm bay lượn mênh mông dưới những tán cây, thỉnh thoảng có một vài giọt nước nhỏ điểm ban đầu của trường cấp ba thực nghiệm vốn dĩ nằm ở trung tâm thành phố, mới chuyển ra ngoại ô được một năm nay. Nơi này dựa vào bờ biển, bất kể là kiến trúc hay đồ dùng giảng dạy, thậm chí đến cả công tác trồng cây hay chất lượng giáo viên đều dẫn đầu Thanh Đài. Để vào được trường cấp ba thực nghiệm một là phải nằm trong top 300 thí sinh dẫn đầu trong kỳ thi tốt nghiệp cấp hai ở Thanh Đài, nếu không thì bối cảnh gia đình phải cực kỳ vững chãi. Mỗi năm vào mùa học sinh lớp 10 nhập học, sân trường không khác gì triển lãm xe hơi với hàng dài các loại xe hơi cao cấp nhất, quan chức cấp cao, thương nhân giàu có, danh môn thư đệ sẽ làm bạn phải chói mắt, thỉnh thoảng còn thấy thầy hiệu trưởng Trịnh Trị ra vào đón khách với comple cà vạt thẳng Duyệt rất vị trí trước đây của ngôi trường này mặc dù cô chỉ ở đó một năm. Nơi đó có những gốc cây cổ thụ, tòa giảng đường màu đỏ. Mùa hè, bức tường bên ngoài thư viện dày đặc dây leo nên rất thoáng mát. Nơi đó giờ đây đã bị tập đoàn Thái Hoa mua lại, đang xây dựng một tòa cao ốc thương mại tổng hợp cao 66 phòng của giáo viên lớp 12 nằm ở tầng 4, giáo viên của lớp chọn không phải đi theo tổ bộ môn mà họ được phân riêng 3 phòng, phòng của Đồng Duyệt nằm cuối hành trong văn phòng sáng choang, từ xa đã nghe thấy tiếng dạy dỗ học trò của Mạnh ngoài cửa Đồng Duyệt không khỏi căng thẳng, hít sâu rồi lại hít Ngu ngồi trên ghế với gương mặt không cảm xúc, hai tay khoanh trước ngực, đôi kính gọng vàng lóe lên dưới ánh đèn tỏa ánh sáng lạnh lẽo "Rốt cuộc em có phải người Trung Quốc không vậy?" Anh hỏi Tạ Ngữ đang đứng trước Ngữ là một nữ sinh học rất kém, cô bé ngơ ngác trước câu hỏi của thầy giáo, đôi mắt to trong veo như nước chớp chớp vẻ khó hiểu "Hẳn là phải ạ.""Người Trung Quốc mà lại không biết Tứ đại danh tác?" Mạnh Ngu nhấn mạnh hơn một chút."Dĩ nhiên em biết chứ.""Phải, em biết Yến Thanh giải cứu A Đẩu trong trận Trường Bản, Lý Sư Sư gặp Triệu Vân dưới ánh trăng."11 Yến Thanh và Lý Sư Sư mới gặp nhau dưới ánh trăng tình tiết trong Thủy hử của Thi Nại Am. Còn Triệu Vân mới là người cứu A Đẩu-con của Lưu Bị tình tiết trong Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung.Tạ Ngữ nhìn Mạnh Ngu với ánh mắt ngây thơ rồi liếc nhìn Đồng Duyệt vừa tới "Không phải như thế ạ?"Đồng Duyệt có cảm giác bất lực kiểu như "sư môn bất hạnh"22 Lấy ý từ câu "gia môn bất hạnh", chỉ cảm giác bất lực của bố mẹ không dạy dỗ được con Ngu giận dữ vung bài thi trên tay lên, "Nếu La Quán Trung và Thi Nại Am dưới đất mà biết thì chắc chắn cũng phải đội mồ sống dậy như tôi bây giờ. Mang tiếng là học sinh lớp chọn, em có thấy xấu hổ không?"Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Ngữ đỏ bừng, lần nào cô cũng là người đội sổ trong bất cứ kỳ thi nào của lớp chọn. "Thầy Mạnh, câu nói bóng gió đó của thầy là sao ạ, chẳng phải em chỉ nhầm tên hai nhân vật thôi sao? Nhầm một tí thì có làm sao, dù sao cũng chỉ là hai người đã chết, có ai đội mồ sống dậy được chứ? Nếu thầy ngứa mắt với em, thầy… cứ đá em ra ngoài là được!"Cơn tức giận của Mạnh Ngu khiến trán anh ta nổi gân xanh ngắt "Em tưởng tôi không dám sao?""Tạ Ngữ, được rồi, mau về ký túc thay quần áo rồi tới lớp tự học đi." Đồng Duyệt bước lên can ngăn. Mặc dù việc học hành của các học sinh lớp chọn không cần giáo viên phải quá lao lực nhưng ở những khía cạnh khác, chúng lại là những đứa trẻ có cá tính rất mạnh với lối suy nghĩ có điểm lạ lùng so với người thường. Hôm qua cô đã thông báo cả lớp hôm nay phải mặc đồng phục của trường, Tạ Ngữ vẫn mặc nhưng khóa chỉ kéo lên một nửa, bên trong là chiếc áo quây hở ngực bằng ren màu hồng, bộ ngực nảy lên như hai trái bóng. Thấy thế đầu Đồng Duyệt hoàn toàn tê Ngữ không hề tỏ vẻ cảm kích mà hiên ngang quay người bỏ đi, suýt nữa va phải thầy giáo dạy hóa Triệu Thanh vừa về sau cuộc chạy bộ buổi sáng."Sao thế? Sao mắt lại đỏ sòng sọc thế kia, vừa đánh nhau với ai à?" Triệu Thanh hỏi."Đúng thật là…" Mạnh Ngu giận đến bí từ, hồi lâu sau mới thốt lên "Một đống rác."Triệu Thanh lau mồ hôi nhìn ngắm đám bài thi trên mặt bàn anh ta, cười khúc khích, "Nói thật nhé, tôi thấy lão La với lão Thi cũng chẳng có gì hay ho, hai cuốn sách kia không đọc cũng có sao đâu. Cậu nói đi, bắt lũ trẻ học mấy thứ này từ nhỏ, chắc phải khuyến khích chúng nó phạm tội sao? Lý Quỳ này, Trương Phi này, nếu sống ở thời đại này thì không biết đã bị xử bắn mấy trăm lần rồi nhỉ?"Mạnh Ngu lạnh lùng lườm anh ta một cái, "Trong mắt anh không phải thể lỏng thì là thể rắn, dĩ nhiên không hiểu được cái tinh hoa của các tác phẩm nổi tiếng.""Nhân chi sơ, ai chẳng bắt nguồn từ chất lỏng?" Triệu Thanh không giận, vẫn cười xòa như Ngu cầm đám bài thi trên bàn lên rồi hừ một tiếng, "Đúng là đàn gảy tai trâu! Cô Đồng, tôi xuống phòng lưu trữ đây.""Tôi cũng vào lớp xem sao." Đồng Duyệt thực sự không chịu nổi cảnh giương cung bạt kiếm của hai người nữa."Cô Đồng, cô với Mạnh Ngu tối nay đã có kế hoạch gì chưa?" Triệu Thanh kéo Đồng Duyệt lại, nháy mắt với cô "Tôi nghe nói năm nay các giáo viên xuất sắc được Sở thưởng những năm nghìn tệ, đừng nói là cô muốn nhét hết chỗ đó vào túi nhé? Trong số mười giáo viên xuất sắc thành phố thì có hai người ở Thực Nghiệm, văn phòng chúng ta, khà khà, có phúc cùng hưởng.""Tôi sẽ bàn bạc với thầy Mạnh, chắc chắn phải mời mọi người đi tụ tập rồi!""Đồng Duyệt nhà tôi hào phóng nhất! Haiz, Khả Hân nhà tôi đã đi Thượng Hải ba ngày rồi, hôm qua vẫn chưa về, tôi nhớ quá đi mất!" Triệu Thanh tỏ vẻ đau khổ trước mặt bàn trống trải, có vẻ nỗi đau đang thấm đẫm tâm can anh ta "Cô bảo tháng nào cô ấy cũng mò tới Thượng Hải là vì một người hay vì thành phố đó?""Sao mà tôi biết được!" Đồng Duyệt hất tay Triệu Thanh ra, cất giọng cứng Thanh chép miệng, "Trong thuyết tương đối hẹp có một nguyên lý cơ bản tâm lý của tất cả phụ nữ bằng tuổi đều như nhau. Cô và Kiều Khả Hân là bạn cấp ba, bạn đại học, chẳng phải trước đây tháng nào cô cũng tới Thượng Hải một lần sao?""Anh nghĩ tôi và cô Kiều thuộc cùng một tuýp người sao?" Đồng Duyệt lạnh lùng Thanh cười khà khà, "Cô lý trí hơn còn cô ấy quyến rũ hơn, mỗi người đẹp một kiểu." Thấy Đồng Duyệt có vẻ giận dữ, anh ta dừng lại đúng lúc, "Tôi chỉ đùa vậy thôi, mau đi xem đám mầm non của nước nhà kia đi, đừng quên tối nay chuẩn bị nơi nào tốt tốt chút nhé, chúng ta không say không về."Khi rời khỏi văn phòng nắm tay đang siết chặt của Đồng Duyệt mới được cô từ từ buông ra, trong miệng ghê tởm như vừa nuốt phải một con côn Thanh nói bừa, sao có thể đánh đồng cô với Kiều Khả Hân được? Kiều Khả Hân… đã lên giường với giáo sư dạy ở học viện Âm nhạc và bị vợ gã giáo sư đó bắt tại giường nên mới bị sung quân đến làm giáo viên dạy nhạc bình thường ở trường Thực Nghiệm, vốn dĩ cô ta có khả năng được giữ lại trường đại học làm giảng viên một mạch xuống bồn tầng lầu rồi lại đi lên bốn tầng, lúc đi vào lớp học, mặt cô xanh ngắt như tàu Ngữ không về thay quần áo, nữ sinh ngồi cùng bàn nó đeo trên tai một đôi khuyên tai đinh, đúng là hai đứa dở hơi. Bàn cuối không có ai, tài tử Lý Tưởng không tới lớp."Lý Tưởng có xin nghỉ hôm nay không?" Đồng Duyệt hỏi lớp trưởng là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn lễ phép, đứng thẳng như cây cột "Hôm nay sương mù dày quá, có lẽ cậu ấy bị tắc đường ạ."Đồng Duyệt hiểu là Lý Tưởng không xin Tưởng là thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp cấp hai năm đó nhưng cậu ta không nộp đơn đăng ký vào trường thực nghiệm, mục tiêu của người ta là Nhất Trung gần nhà. Để giành được con át chủ bài này, Trịnh Trị thực sự đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Hiệu phó phụ trách tuyển sinh và chủ nhiệm phải lặn lộn đến tận nhà họ Lý, vừa thuyết phục vừa dụ dỗ, cuối cùng phải dùng đến một số tiền không nhỏ, không chỉ miễn toàn bộ học phí và tiền sách vở cho Lý Tưởng trong ba năm cấp ba ở trường Thực Nghiệm mà mỗi tháng còn phải chu cấp sinh hoạt phí 500 đồng, hơn nữa xe đưa đón học sinh còn phải đi qua hai con đường lớn, đặt một trạm xe bus gần nhà Lý Tưởng. Nhưng cậu ta không để mọi người phải thất vọng, sau khi cậu ta xuất hiện trong trường, vị trí nhất khối chưa bao giờ đổi vào cổng trường Đồng Duyệt đã trông thấy mười chiếc xe bus đưa đón học sinh đã xếp hàng ngay ngắn ở nơi đỗ xe, hình như không có chiếc nào muộn chẳng phải lần đầu tiên, cho phép tài tử thỉnh thoảng tùy hứng một chút, cô chịu được."Em đã viết xong kịch bản chưa?" Một lát nữa lớp trưởng phải phát biểu trong đại hội công nhân viên chức thay mặt toàn bộ học sinh trong trưởng gật đầu, "Em học thuộc rồi ạ."Đồng Duyệt vui vẻ phẩy tay ra hiệu cho cậu bé ngồi xuống, "Thứ hai tuần sau lớp ta sẽ tiến hành kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ này…" Đèn tuýp trên trần nhà chớp lên mấy cái rồi tắt ngúm đánh tạch một tiếng, các nữ sinh ngồi bàn đầu đồng thanh cất lên tiếng kêu tỏ vẻ hoảng hốt một cách điệu đà."Cô ơi ghế đây ạ!" Một nam sinh gần đó mang ghế từ bàn sau tới rồi đi tới tắt hết các công tắc đèn tuýp trong lớp khiến căn phòng lập tức tối đi đáng bóng đèn này lắp không chặt nên hở một chút là tắt ngúm. Lúc nhảy từ ghế lên bục giảng, tư thế của Đồng Duyệt hôm nay không được gọn gàng như mọi khi, cô còn không khỏi rít lên một tiếng đau đớn. Một lát sau cô mới giơ tay lấy bóng đèn xuống. Bất ngờ đám nam sinh trong lớp lao hết về phía trươc, cả đám ngước lên, mở mắt thật to như đề phòng trường hợp cô ngã là có thể đỡ được con gái thì trao đổi ánh mắt, che miệng cười khúc khích."Haiz." Đám con trai đồng loạt thở dài, trái tim hồi hộp lại một lần nát tưởng tranh thủ lúc Đồng Duyệt vừa kiễng chân vừa giơ tay sẽ khiến chiếc áo sơ mi khá mỏng kia chuyển động thế nào cũng có thể len lén nhìn trộm cảnh xuân thoắt ẩn thoắt hiện bên dưới. Có người nói Đồng Duyệt cỡ A, trông cô ấy gầy gò thế kia mà! Người khác lại nó cô cỡ B, tuy gầy nhưng ngực đâu ra đó. Lớp này chia thành hai phe A và B, lúc nào cũng muốn tìm cơ hội phân định thắng bại!Tiếc là… Không ngờ Đồng Duyệt còn mặc một chiếc áo may ô bó sát người bên trong áo sơ mi, chẳng cần nói đến cảnh xuân mà đến cảnh thu còn chẳng nhìn thấy."Được rồi." Đồng Duyệt chỉnh lại hai đầu bóng đèn rồi lắp lại như người lên bật công tắc, từng bóng đèn nhấp nháy tỏa ánh sáng cực mạnh chiếu tận đến cuối lớp, và chiếu vào cả bóng người cao ráo đang đứng ngoài cửa lớp."Cô ơi, Lý Tưởng kìa." Lớp trưởng khẽ Duyệt nhảy xuống khỏi bục giảng, chân như mềm ra "Cô nhìn thấy rồi, các bạn tiếp tục học bài, Lý Tưởng về chỗ đi nào."Lý Tưởng đi qua cô với tinh thần lờ đờ và gương mặt lãnh đạm, "Cô lấy khăn che cổ lại đi." Với âm lượng vô cùng hạn chế, cậu thốt ra một câu thật bất tay đang phủi bụi của Đồng Duyệt cứng đờ, chợt hiểu ra điều gì, gương mặt xanh mét lập tức chuyển màu đỏ bừng, lườm Lý Tưởng mấy cái thật dữ nhẫn nhịn Lý Tưởng không chỉ vì cậu là tài tử mà còn vì một nguyên nhân khác, dường như cô đã làm tổn thương trái tim yếu đuối và kiêu ngạo của cậu. Ngày hôm đó cũng là lần đầu tiên cô gặp Diệp Thiếu Ninh.

cu de tinh yeu roi tu do